Tôi run người khi nghe tiếng bước chân của Q. Tôi muốn mặc vội quần áo, nhưng cũng muốn thân mình trần trụi trước Q.
Tôi biết rằng, đêm nay Q đã không chịu đựng được,   anh ta sẽ nhảy bổ vào tôi như con thú. Đàn ông mà! Khó đi qua quyến rũ   của đàn bà.
Và chỉ cần như thế, tôi đã đạt được mục đích! Tôi   sẽ phá tan cái tổ ấm ngọt ngào đáng ghét kia… Bước chân của Q mỗi lúc   một gần, tim tôi đập liên hồi…
Tôi muốn kể lại câu chuyện một cách rành rọt, rõ   ràng bởi nó ám ảnh tôi đã nhiều năm nay. Nhiều lúc nghĩ lại chuyện này,   tôi thấy mình thật tồi tệ. Và suýt nữa thôi, tôi đã đánh mất mọi thứ:   gia đình, bạn bè và nhân cách nữa. Thậm chí là một tội ác!
Tôi với H chơi với nhau từ hồi sinh viên, chúng   tôi thân với nhau vì nhiều lẽ, nhưng điều quan trọng nhất là chúng tôi   cũng có nhiều sở thích. H thích mặc áo màu vàng thì tôi cũng thích màu   vàng. H thích nhạc Trịnh, tôi cũng mê nhạc Trịnh. H thích những bộ phim   lãng mạn của Pháp thì tôi cũng mê mẩn luôn… Nói chung chúng tôi hợp  nhau  một cách kỳ lạ. Vì thế chúng tôi ra trường và cùng thi vào một   công ty.
Ban đầu chúng tôi thuê nhà sống cùng nhau. Nhiều   người cứ nghĩ chúng tôi là chị em, hoặc họ hàng gần gũi gì đó. Cuộc sống   của chúng tôi cứ thế trôi đi êm đềm: ngày đi làm, tối rủ nhau đi chơi,   ăn quà vặt, xem phim, hoặc mua sắm… Lúc nào cũng ríu rít bên nhau như   không thể tách rời, như không thể chia cắt.
Thân nhau đến nỗi khi tôi có bạn trai nhưng mỗi khi   đi chơi đâu đó tôi vẫn kéo H đi bằng được. Bạn trai tôi là một sỹ quan   quân đội, luôn đi công tác xa, thế nên cũng chiếm ít thời gian của  chúng  tôi. Những khi anh ấy đến chơi, hai chúng tôi đều nấu nướng vui  vẻ tiếp  đón. Chỉ khi nào tôi và anh ấy cần riêng tư thì H mới ý nhị  lánh đi,  cũng có lần tôi đi vắng H đã chủ động cơm nước cho anh ấy.
Có lần H đùa: "Tớ nói thật nhé, nếu cậu chán anh ấy   thì nhường cho tớ". Tôi chỉ cười và vui vẻ gật đầu: "Ok thôi, nhường   cho đứa khác thì không được, riêng cậu tớ chẳng lo vì lúc nào tớ thích   tớ lại mượn về". Thế rồi hai chúng tôi cùng cười. Thế nhưng một rắc rối   nhỏ đã xảy ra khi tôi đi công tác dài ngày trong Sài Gòn. Lúc ấy bạn   trai tôi nói rằng, anh ấy cũng đi công tác trên miền núi vài tháng mới   về. Tôi chẳng hề nghi ngờ gì chuyện này, từ ngày yêu nhau, sự xa cách   với chúng tôi là chuyện bình thường.
Đêm hôm tôi trở về vì tôi bị lùi giờ bay do thời   tiết nên đến nhà đã quá nửa đêm. Tôi có chìa khóa nên lặng lẽ mở cửa vào   vì không muốn H thức giấc. Tôi suýt nữa la lên khi thấy đôi giày anh  ấy  ở cửa, lại có cả bộ quân phục được treo ngay ngắn trên tường. Tim  tôi  đập rộn rã và rón rén mò vào phòng…Thật hú vía! H đang ngủ ngon  lành mà  không thấy người yêu tôi đâu. Mãi sau tôi mới thấy anh đang ngủ  ở phòng  khách. Tôi tự đỏ mặt vì nghĩ xấu về bạn mình.
Ngày hôm sau H lại tít mắt trêu trọc tôi: "Này, cậu   có biết tớ làm gì anh ấy không? Bộ đội hay lắm! Tớ sẽ thề tìm một  người  sỹ quan như anh ấy. Nhường cho tớ được không…"
Cứ thế H trêu trọc nhưng tôi chẳng hề để ý, không   những thế tôi còn trả đũa bằng cách bắt H phải nấu một bữa cơm thật ngon   để thiết đãi tôi và bạn trai. Bữa cơm đó tôi thấy anh ấy nhìn H với  đôi  mắt khác lạ, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi đầy sự thăm dò. Bằng linh  cảm  phụ nữ, tôi lờ mờ nhận ra chuyện gì đó không bình thường. Cũng ngay  đêm  đó tôi cố dò hỏi bạn trai mình nhưng anh ấy đều lảng tránh.
Và chỉ một tháng sau đó, anh ấy viết một lá thư dài   xin chia tay với tôi. Anh ấy nói rằng, giữa chúng ta có nhiều điểm   không hợp nhau, nghề nghiệp của anh ấy cũng là một cản trở và sẽ khó có   hạnh phúc nếu chúng tôi đi đến hôn nhân. Anh ấy viết dài lắm, cũng thấu   tình đạt lý, hết sức lịch sự và tôi cảm thấy có sự thật lòng. Nhưng  lúc  đó tôi bắt đầu cảm thấy mình bị xúc phạm, bị coi thường…
Lúc này H mới bắt đầu khuyên nhủ tôi nên chia tay   anh ấy: công việc của quân đội, nay đây mai đó thực sự không hợp với   tôi, hơn nữa anh ấy đã chủ động chia tay không nên níu kéo làm gì, hãy   coi nhau như bạn bè bình thường… Nếu bình thường, tôi đã biết cách lắng   nghe H, nhưng bây giờ tôi không đủ tỉnh táo, tôi quay sang giận H.
Và trong đầu tôi lại vang lên những lời trêu chọc   ngày trước. Có lẽ do sự bực tức trong người mà tôi bắt đầu nghĩ rằng,   chuyện chia tay giữa chúng tôi có liên quan đến H. Biết đâu đấy, họ lại   có ý với nhau, họ muốn gạt tôi sang một bên? Có thể lắm chứ, tôi đã  thấy  rõ cách họ nhìn nhau trong bữa cơm kỳ lạ hôm đó. Chính tôi cũng  suýt vỡ  tim khi trở về giữa đêm và thấy bạn trai mình ngủ ngon lành  trong nhà  cùng H.
Tôi đùng đùng nổi giận. Tôi gói gém đồ đạc đòi ra   khỏi nhà. Tôi đã hét vào mặt H rằng, chúng tôi không còn là bạn thân   nữa, một trong hai chúng ta phải ra đi. Đêm đó H đã khóc và xách va li   ra đi. Chúng tôi giận nhau rất lâu dù vẫn làm cùng một công ty.
Một thời gian sau, hai chúng tôi bắt đầu nguôi   ngoai cơn giận dỗi. Và tôi cũng bắt đầu có bạn trai mới. Anh ấy là một   kỹ sư điện tử, công tác ngay tại thành phố. Cũng vài lần bên gia đình   anh ấy muốn chúng tôi làm lễ cưới. Nhưng tôi vẫn chưa muốn, tôi nghĩ cần   thêm thời gian để hiểu nhau dù ở bên anh ấy tôi luôn cảm thấy yên  bình.
Thế rồi tôi đột ngột nhận được thiếp cưới của H.   Cũng đã khá lâu không thân thiết nên tôi cũng chẳng để ý đến chuyện yêu   đương của H. Đến tận hôm cưới tôi mới biết chồng H tên là Q – một kiến   trúc sư. Đám cưới rộn rã và tràn ngập tiếng cười. H xinh đẹp trong bộ   váy cô dâu, đôi mắt H ánh lên sự hạnh phúc thực sự. Cưới nhau xong, H và   Q sống thuê nhà, sống gần chỗ tôi và H sống ngày xưa, thế nên ngày   thường vẫn thỉnh thoảng nhìn thấy nhau.
Từ ngày có gia đình riêng, H chủ động đến chỗ tôi   chơi nhiều hơn, hình như H muốn làm lành chuyện ngày xưa. Lúc này trông H   hoàn toàn viên mãn với gia đình mới của mình. Q là một kiến trúc sư có   tài, lại làm trong một tập đoàn lớn về xây dựng nên kiếm tiền rất tốt.  Chỉ một  năm sau ngày cưới, vợ chồng H đã mua được chính căn nhà mà  đang thuê  hồi trước. Cũng vì làm nghề kiến trúc, Q cải tạo ngôi nhà rất  đẹp. Hàng  đêm từ nhà tôi vẫn nhìn thấy Q ngồi làm việc trong phòng.  Cũng chỉ vài  tháng sau khi mua nhà, H có bầu và thực sự hạnh phúc.
Cùng lúc đó tôi và anh chàng kỹ sư điện tử lại có   chuyện. Gia đình anh ấy muốn chúng tôi làm lễ cưới trong năm, nhưng tôi   lại chưa sẵn sàng. Nhưng lần này người yêu tôi đã không nhượng bộ nữa.   Anh ấy đã dứt khoát: Nếu yêu anh thì cưới luôn, còn không chúng ta chia   tay! Sự tự ái lại trỗi dậy trong lòng tôi. Không hiểu sao tôi luôn  bướng  bỉnh và chẳng muốn chịu thua bạn trai. Tôi cũng sẵn sàng thách  thức anh  ấy.
Tất nhiên tôi lại tìm H để tâm sự. Chưa nghe hết   câu chuyện H đã nhìn tôi và phê bình: "Cậu bướng bỏ xừ! Người ta đã   thích thì cưới luôn thôi. Bướng như cậu có ngày ế cho mà coi!"
Nghe H nói vậy tôi lại tự ái. Tưởng bạn bè chia sẻ   thế nào ngờ lại đứng về phe người khác. Tôi vùng vằng ra về và bướng   bỉnh thách thức với  người yêu. Tôi nghĩ anh ấy chỉ nói vậy thôi, mấy  hôm  nữa lại mò sang xin xỏ cho mà xem. Nhưng không ngờ anh ấy biến mất   thật. Mấy tháng trời không thèm liên lạc, đến lúc tôi xuống nước chủ   động tìm đến, anh ấy cũng lạnh nhạt như chưa từng yêu tôi.
Vào một đêm khuya khi tôi đang buồn bã đứng ngoài   ban công thì vô tình nhìn thấy bóng Q đang ngồi làm việc phía bên kia.   Tự nhiên tôi ghen tị với H, gia đình họ yên ấm, họ sắp có con, họ luôn   may mắn. Tôi buồn bã vào nhà tắm muốn dùng nước gột rửa mọi u buồn trong   người. Khi tôi đang thỏa thích trong làn nước mát thì đột nhiên cảm   thấy có cái gì đó rất lạ. Tôi giật mình vì quên không đóng cửa sổ, lại   để điện sáng nên Q vô tình nhìn thấy tôi đang khỏa thân.
Nếu bình thường tôi sẽ đóng vội cửa sổ, nhưng lúc   ấy không hiểu sao tôi muốn Q nhìn mình. Cái thói vị kỷ, sự ngạo mạn   khiến tôi muốn trêu chọc Q. Tôi vờ như không biết, tiếp tục tắm để Q   ngẩn ngơ ngắm nhìn. Từ đêm đó trở đi, cứ bao giờ nhìn thấy Q làm việc   bên cửa sổ tôi lại cố tình cởi quần áo vào nhà tắm và mở toang cửa. Tôi   ngạo mạn khoe thân thể đẫy đà của mình trước mắt Q. Tôi tự tưởng tượng   sự đau khổ của H nếu nhìn thấy cảnh này. Tôi cũng biết Q bắt đầu bị tôi   thôi miên, bởi anh ấy cố tình làm việc vào cái giờ tôi tắm.
Đã thế ban ngày nếu gặp Q đi qua tôi nói nhỏ: "Anh   hay làm việc khuya nhỉ?" Câu nói đầy ý tứ đó khiến Q bối rối và thỉnh   thoảng đôi mắt anh ta ánh lên sự thèm khát. Một lần H đến nhà tôi chơi   và khuyên bảo tôi chủ động làm lành với người yêu. Tôi vùng vằng cố chấp   thì H lại bảo: "Bướng lắm vào, kiểu này ế cho mà coi!"
Tôi lại càng có cớ để giận H và đêm đêm tôi mở   toang cửa nhà tắm để thỏa mãn sự giận dỗi đó. Bây giờ Q gần như bị hạ  gục bởi sự lẳng lơ của tôi. Đêm nào anh ta cũng ngồi bên cửa sổ chờ   đợi. Còn tôi thì vui sướng khi làm cái việc tồi tệ - khỏa thân trước mặt   một gã đàn ông.
Và đêm nay tôi nghe rõ tiếng bước chân, cùng hơi   thở gấp gáp của Q. Anh ta nhẹ nhàng vào nhà tôi, đến bên cửa nhà tắm.   Cũng lúc đó tôi vội vã đóng cửa, gục xuống rồi nấc lên: "Anh Q! Xin lỗi   anh! Em không định như thế! Anh về đi!"
Ngày hôm sau tôi đến công ty xin chuyển vào Sài Gòn   công tác. Tôi muốn trốn chạy sự sai lầm này. Tôi biết nếu còn ở lại  thì đó sẽ là  liều thuốc độc cho sự hạnh phúc của gia đình H - cô bạn  thân của tôi.  Cũng may tôi dừng lại kịp thời, nếu không tôi là người  đàn bà tội lỗi.

 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét